Cứ tới 10 giờ chiếc xe màu vàng bóp còi “tin tin” cách chỗ nó khoảng 500 mét. Đôi tai nó rất thính, chỉ nghe tiếng còi xe là biết xe của chú nào. Hôm nay, tiếng còi này nhất định là xe chú Sang. Nó từ trong nhà chạy ra trước đường một tay cầm túi có thư từ và một tay ra dấu hiệu giống như khách đón xe. Nhưng với nó dấu hiệu là: “Chú ơi, tới nhà cháu rồi, chú dừng xe lại đưa thư báo cho cháu”. Chiếc xe chạy chập lại, rẻ xi-nhan qua phía nó đón.
“Hôm nay có hàng nữa đó cháu!” – Chú Sang lái xe cười trìu mến với tôi.
“Dạ, đồ nặng không chú?”. Nó vừa hỏi và đưa bao thư của bà con của xã chuyển đi nơi khác và chờ chú mở cửa sau giao đồ cùng túi thư báo – gửi tới địa chỉ xã nhà.
Xong rồi chú tạm biệt và tiếp tục chuyển thư từ đến xã khác. Ngày nào cũng vậy, nó có trách nhiệm đúng giờ giơ tay ra hiệu xe dừng để lấy báo. Nó thấy mình hơn những đứa trẻ khác, một chút tự hào, một chút cảm thấy yêu thích công việc đó. Mỗi lần nó làm như thế nó nghĩ người khác nhìn nó bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “con nhà bà T giỏi thiệt! ” là nó sung sướng nghĩ bụng mỗi khi có người đi qua đường vào thời điểm đó. Một nỗi niềm tự hào to lớn của nó!