BÀI VIẾT SỐ 2

Hôm nay Leo sẽ kể các bạn tại sao Leo lại thích viết như vậy. Việc đó bắt nguồn những năm học cấp 1, mẫu giáo Leo đã phụ má làm việc phân phát thư từ, báo chí cho cơ quan. Má Leo làm thêm công việc nhận thư báo từ Bưu điện chuyển về bà con địa phương. Thời đó Má nhờ Leo giúp Má cầm từng tờ báo phát nhà ông A, bà B, nhận phát thư cho Chị C, anh D nên Leo rành đường sá và tên tuổi của hộ gia đình lắm. Thỉnh thoảng thấy Má, Ba cầm tờ báo ra đọc nên cũng bắt chước. Tiếp xúc báo chí hằng ngày làm Leo mê mẩn mấy tin trên báo, đặc biệt là báo Măng Non là Tri thức trẻ về câu chuyện khoa học. Với lại thời Leo và các bạn đâu có gì giải trí, chủ yếu là chơi trò chơi với mấy đứa trong xóm còn lại là kiếm gì đọc.

Khi lớn lên mình nghe nói đọc nhiều thì sẽ viết hay. Ngày xưa mơ mộng, ước mơ nhiều thứ lắm. Nên Leo nghĩ tuổi thơ là những điều tuyệt vời – dám nghĩ, dám thử. Tuổi thơ gặp nhưng câu chuyện nghìn lẻ một đêm hay văn học là bị cuốn hút vào. Cứ đọc là hình ảnh tưởng tượng mồn một trong đầu. Khi đọc nhiều sẽ thấy cái hay dụng ý của tác giả qua câu từ, làm tâm hồn nhẹ nhàng, tươi sáng.

Đến khi học cấp 2, Leo không giữ thói quen viết văn nữa, chỉ làm trong giờ làm tập làm văn rồi chuyển qua học các môn tự nhiên đến khi đi học đại học. Trong thời gian này nở rộ lên facebook viết status, các blog lần lượt ra đời mang dấu ấn cá nhân. Đó chính là những nguyên nhân khiến Leo muốn viết trở lại.

Sắp tới, Leo viết về câu chuyện tuổi thơ của Leo. Viết lách cũng là cái thú giải tỏa cảm xúc, mong muốn có những người bạn cùng đồng cảm hay phản biện những chia sẻ của mình. Từ đó, Leo phát triển bản thân nhiều hơn nữa. Càng lớn Leo càng chuộng sự đơn giản và tinh tế!

Vài dòng cho bài tiếp theo. Vì mới bắt đầu Leo cần có đà để bay cao!

Leo H

Share: