#5 Chơi đồ buôn bán!
Hôm nay nhà bà Bảy chuẩn bị đám giỗ, những lá dừa xanh mướt chú Tám trèo trên đọt chặt rớt ầm ầm sau nhà. Tụi nhỏ chạy qua hàng rào đứng ngó chú Tám với hi vọng tràn trề vài trái dừa ngọt lịm, mát lạnh dưới đất để uống.
Đùng! một trái rớt xuống. Thằng Cọ cháu Bà Bảy la lên chỉ phía trái dừa.
“Đã quá! Chuẩn bị có nước uống rầu!”
– Cu Hùng nhăn mặt: “Gớm, có một trái mà la!”.
“Thì từ từ chớ mày. Cái thằng ham ăn hốt uống.”
“Kệ tao!” Thằng Hùng mặt vênh lên xong rồi nhìn phía cây dừa.
Đùng, đùng đùng! Hàng loạt trái dừa rơi tự do xuống mặt đất.
“Á” – Thằng Cọ nhảy cẩng lên lên la sau đó tay chỉ theo hướng trái dừa đang rơi.
“Xoảng” tiếng trái dừa va vào mái ngói chuồng heo Bà Bảy làm nứt mấy miếng ngói.
Tụi nhỏ nhìn nhau nhăn mặt, có đứa thì cười, có đứa thì lo lắng, cuối cùng đều hướng về nhìn chú Tám với ý không biết làm sao.
Chú Tám từ trên đọt dừa vọng xuống:
“Không sao, lấy ngói mới là xong thôi mấy ngừ (người) nhỏ, lo lượm dừa zô dùm chú cái, xong rồi đó!”.
Nghe vậy, bọn nhỏ chạy tới mỗi đứa mỗi trái bê về phía cây ổi lâu năm rợp bóng mát của bà Bảy.
“Dừa ngó ngon quá chú Tám ơi”. – Cu Ọt miệng liếng thoắng nói to.
Chú Tám kéo mấy tàu dừa vào xếp thành một chỗ để làm đám giỗ, người mồ hôi nhễ nhại:
“Từ từ tui chặt giờ đó, mấy người rộn ràng quá, ông Ọt kia nha, miệng lưỡi quá à!”. Chú Tám cười tươi rói với chúng nó.
Từng nhát rựa mạnh mẽ đầy sức mạnh đàn ông lực lưỡng và sự khéo léo của chú Tám nhiều trái dừa cho ra nước vào một cái ca to đùng. Tụi nhỏ chia nhau ra uống ừng ực, miệng kêu: “Đã quá, đã quá” kèm theo tiếng cười sảng khoái. Lâu rồi mới uống được trái dừa tươi ngon như thế!
Mỗi lần nhà ai có đám giỗ thì cả xóm rộn ràng cả lên. Mà chủ yếu là mấy cô cậu nhỏ huyên náo. Còn các cô, các bà ai cũng nhường một công việc đồng áng, lên rẫy, hoặc tranh thủ một ít thời gian góp công sức vào lúc gói bánh, phụ nấu nướng. Họ nhẹ nhàng cười nói chuyện về gia đình, công việc, hoặc có thể nói về lũ trẻ đang chơi đùa ngoài kia. Chuyện đi học của chúng, con mình có cái gì đặc biệt, chuyện vui từ công việc,… Tình làng nghĩa xóm, láng giềng thật là chan hòa và đầm ấm.
Tụi nhỏ, mỗi ngày chỉ được ăn cơm với gia đình những món ăn hàng ngày, nghe nhà bà Bảy chuẩn bị có đám giỗ là trong lòng vui sướng: vì một phần được ăn món ngon, cái vị đặc biệt trong đám giỗ mới có, quan trọng là được chơi với nhau đủ thứ trò bọn nhỏ sắp dự định trong đầu. Đồ buôn bán thế nào tụi nhỏ cũng sẽ tổ chức.
Kế hoạch thì thầm
Buổi sáng hôm đó, sau khi mấy trái dừa cạn nước, cơm dừa tươi ngon được chọn làm bánh, còn một số cơm non chia mấy đứa nhỏ mỗi đứa một miếng. Cu Cọ miệng nhai cơm dừa và liền thì thầm trong tai Cu Ọt:
“Có tàu dừa kìa, mình xây trại lên chơi, mày về nhà lấy mấy cái bao lúa ở nhà làm mái nha. Để tao nói mấy đứa kia nữa, tụi mình bí mật làm không cho người lớn biết đó nghe mầy!”.
Cu Ọt tròn xoe mắt gật gù và ôm miệng cười khúc khích.
Chuyện xây trại tụi nhỏ có kinh nghiệm xây dựng rất nhiều. Mà mỗi lần xây trại đều phải lén lút, vì tụi nhỏ lấy rựa đi chặt cây làm cột, rồi lấy bao lúa làm ngói. Có lần tổ chức giả vờ nấu ăn nhưng đốt lửa thế là cháy xém mấy cái bao đựng lúa ở nhà Cu Ọt. Tuy vui, nhưng rất nguy hiểm, nên người lớn không muốn tụi nhỏ cắm trại kiểu này. Cũng tại vì cái thú vui, mỗi đứa đi kiếm vật liệu về xây dựng, sự phân công xã hội nhỏ, một ngôi nhà nhỏ, một cái nồi nhỏ, vài đồng tiền bằng lá thế là tụi nhỏ có một buổi trò chơi vui khôn tả.
Buổi chiều bận rộn
Sau khi thống nhất với sự chỉ đạo của cu Cọ, những đứa trẻ xung quanh xóm sẽ làm việc chiều nay.
Cụ Ọt có nhiệm vụ lấy mấy cái bao lúa, dây may bao má cất trong nhà kho. Vì lén lấy nên, khi đợi má ngủ trưa xong. Cu Ọt rón rén mở cửa lấy chạy vù sang bà Bảy. Trưa nào cũng vậy, cu Ọt không ngủ trưa, má kêu lên giường ngủ thì giả vờ ngủ, sau khoảng 10 phút má chợp mắt là ra ngoài hè, tìm cây vót làm kiếm, hoặc chơi xe ủi, xe múc mua từ hôm Tết. Trưa nào cũng lục đục kiếm việc để chơi, không trèo lên cây mận hái ăn, thì cũng ra sau gốc xoài đào đất lên cái miệng kêu “Rịn rịn”- xe chở cát đang lên dốc, nhiều khi rủ cu Cọ qua chơi cùng. Cả hai nhập vào thế giới nhân vật đồ chơi làm bằng nhựa hoặc đơn giản chỉ là cái cây cột dây thun thành hình người, sau đó nhập cảnh vào các nhân vật đồ chơi, tự đối thoại trong câu chuyện mà tụi nhỏ quan sát từ cuộc sống thật, tưởng tượng dưới góc nhìn của trẻ thơ.
Trong lúc đó, bé Vi lấy mấy cái sọ dừa khô, vài cái lon bia đã hết hôm bữa bé Vi mài nhẵn nhụi để tháo cái nắp. Sau đó, ra ngoài hè hái một đống lá dâm bụt và hoa để làm đồ nấu chè. Còn bé Hằng ở sau lưng nhà Bà Bảy, cũng đang lấy ít gạo, một ít củi trong nhà bếp, cùng cái nồi nhỏ ở nhà chạy vù tới địa điểm đã hẹn.
Cu Hùng lúc này lấy rựa đi chặt mấy cái tươi về làm cột. Rọc (cắt) mấy chiếc lá dừa để làm mái. Tất cả vào vị trí chuẩn bị, sẳn sàng xây dựng như kế hoạch dự định.
Đúng 2 giờ chiều chói chang của ngày hè oi bức, mặt đứa nào cũng đỗ mồ hôi nhễ nhại, da đi nắng của lũ nhỏ đều ngả màu tối, chỉ có đôi mắt ánh lên niềm vui, cái miệng luôn cười và nói rôm rả.
Cu Hùng đứa khỏe nhất, cầm cái xà beng cao bằng cái bụng, hì hục đào 4 cái lỗ để chôn cây cột, tuy trời nắng nhưng bọn nhỏ cất cái trại dưới cây xoài. Bóng râm tỏa mát và lợi dụng thân cây để xây phía dưới có chỗ dựa cho cái trại. Cu Hùng đào lỗ, còn cu Ọt lấy cái sọ dừa khô múc đất lên. Sau khoảng gần 1 gang tay thì đất cứng, cu Cọ chạy từ phía cắm trại tới cái thùng nước múc nước phía trước để làm mềm đất. Còn hai cô gái thì lo xếp tiền (lá dâm bụt), kiếm củi thêm để chuẩn bị cho việc nấu nướng.
Khoảng chừng 15 phút sau, bốn cái cột ốm tong teo được dựng lên. Cu Hùng chống tay nheo mắt ngắm cây cột có thẳng chưa.
“Nghiêng qua phải một xíu mày!” – Cu Hùng nhắc cu Ọt. Cu Ọt nhăn mặt theo sự chỉ dẫn la lối:
“Nghỉ xíu đi, mệt quá mày ơi, đứng mỏi chân quá”.
“Nghỉ cái gì mà nghỉ, làm nhanh không tối giờ, có muốn tối nay thắp đèn trong nhà này không? Lều lều, dzẫy mà đòi đóng làm Ba hả con” – Cu Hùng vừa nói vừa lắc đầu qua lại lè lưỡi trêu chọc.
Hai cô gái vừa kiếm mấy tảng đá để kê lại thành cái bếp nhìn phía cu Ọt cười khúc khích.
Ba ráng làm nhanh nhanh cho mẹ con, con ở đó nha. – Bé Hằng ngẩn mặt hai mắt tròn xoe nhìn mặt cu Hùng.
Cu Hùng gật đầu: “Ừ con! Nấu chè ngon ngon đó nha. Tối ba cho năm trăm. He he”.
Mấy đứa nhìn răng nhau cười hè hè. Cái miệng có vài cái răng mất đi do thay răng mới, nên cứ xúm nhau ôm bụng cười hoài. Thực chất cái món chè của bọn nhỏ chỉ là lá dâm bụt giã nhuyễn có nước sền sệt tựa như chè đậu ván có nước chè sền sệt như người lớn nấu vậy. Tất cả đồ tụi nhỏ làm chỉ để chơi, giả vờ ăn uống chứ thực chất không ăn được. Sự phân công lao động, sự chuẩn bị từ cái bếp lò, đồng tiền lá, cây cột, nói chuyện là nội dung chính của trò chơi của lũ trẻ. Một niềm vui bất tận trong lòng chúng. Cũng niềm vui từ sự chuẩn bị đó mà nhà bà Bảy rộn rã cả lên. Cô Chín đang vết bột bánh ít cùng chú Tám đang hì hục giã nhuyễn. Dưới nhà bếp các cô, các bà lo thái củ, ướp thịt, nấu nhân bánh, mùi hương bánh trái, đồ nấu bay mùi hương nức mũi tới bọn nhỏ sau vườn. Phía nhà trên, những chiếc lá được lau xạch và xếp gọn gàng chuẩn bị làm bánh. Cu Cọ đang làm ngoài này nhưng nghe mẹ kêu “Cọ ơi!” thì phải lật đật chạy vào trong nhà để sai vặt. Có thể là hái bông ngoài vườn để cúng, cũng có thể chạy xuống nhà chú Ngọ mua đồ làm bị thiếu, … Nhiều lúc bị sai mà đang lại ham chơi nên mặt cu Cọ ỉu xìu thấy tội nghiệp.
Mặt trời cũng đã dịu đi cái nắng khoảng khắc thời gian xế chiều. Trại đã xây dựng xong, hoặc đúng hơn là túp lều mini của bọn trẻ. Lửa bắt đầu nổi lên, xoong nấu cơm thổi cháy bùng với hương gió mang theo nhiều luồng mát lạnh từ phía biển, cái gió ấy bọn nhỏ nghe người lớn kêu là gió nồm. Tuy trời hè nắng nóng, nhưng dưới những lùm cây miền quê, cơn gió đến như một nỗi niềm an ủi làm dịu đi cái nóng cùng những giọt mồ hôi trên trán, trên người bọn trẻ cũng vơi dần đi. Khói cay mắt với hai cô bé nhỏ đang loay hoay với nồi cơm đang tập nấu, cu Hùng đang ráng hoàn tất công đoạn cuối cùng đó là lợp mái. Cu Ọt chạy về nhà kiếm thêm vài cái bao để lợp thêm. Những lá cây tươi xanh mát được rải dưới đất trong trại cho đủ độ êm và độ mát của trại. Từng sợi dây chuối tươi được bọn nhỏ quấn cái trại rất khéo. Trại chỉ có chừng bốn mét vuông, có cửa ra vào bằng cái bao, mái lợp phía trên cũng là bao và lá dừa. Bên hông có cửa sổ được chừa khoảng trống rất khéo. Vì làm dưới gốc cây xoài nên vào trong không nóng. Bên ngoài có cái bếp được kê từ ba hòn gạch sứt mẻ, trên đó là cái xoong cũ kĩ của bé Hằng làm đồ chơi. Mỗi khi có dịp gì đó, là bé Hằng lấy chúng chơi đồ buôn bán. Bên bếp, củi khô, rơm rạ, lá cây khô dùng để nấu nướng được thu gom sau vườn cây dại, vì trời mùa hè, nên củi khô và lá cây khô rất nhiều. Trong túi quần của bọn nhỏ có ít nhất năm chiếc lá. Lá to được có mệnh giá là năm ngàn đồng, lá nhỏ mệnh giá năm trăm đồng. Đứa nào chưa có thì tới giờ chơi lo đi hái lá. Tụi nhỏ xúm lặt lá hàng dâm bụt hàng rào nhà Cu Ọt, lá to lá nhỏ hái một đống để tránh tiền trạng “thiếu tiền dọc đường”.
Bé Vi cao hơn bé Hằng trong vai người vợ, còn bé Hằng là con của bé Vi.
Cu Hùng ba bé Hằng, cu Ọt là người lái phi công. Cu Cọ là người tiếp viên hàng không có nhiệm vụ kiểm soát vé.
Mỗi người đều vào vị trí chỉ định. Cu Hùng nằm cheo veo ở trong trại, miệng í ới:
“Bà ơi, nấu cái gì cho tui ăn nhanh tui đi công tác xíu. 12 giờ máy bay cất cánh rồi đó nhen”
Bé Vi lo cặm cụi thổi cơm lửa cháy bùng, vừa thổi vừa dặn:
“Hằng ơi hái rau nhanh nhanh nha con, nấu cơm cho ông ba ăn nè. Ba còn đi công tác nữa.”
Hằng chạy ào ra một khoảng trống mô phỏng việc hái rổ rau. Quay lại hỏi mẹ (bé Vi): ‘”Ông ba đi chừng nào dzìa Má?”
“Chắc hai ba bữa gì phải không anh?” – bé Vì nói giọng điệu như một người vợ rất thương chồng sắp đi xa nhà.
Trong khi đó, hai chú phi công leo tọt cây xoài phía trên. Cu Ọt ngồi xa cành ngọn cầm hai cái cành nhỏ miệng kêu “Ù ù”.
“Đã tới giờ chuẩn bị cất cánh rồi đó. Kêu khách đi Cọ”. – Cu Ọt giục.
Cu Cọ bụm miệng cười: Xin thông báo quý khách, tàu bay chuẩn bị cất cánh qua Mỹ rồi nghen. Nhanh nhanh không tàu bay bay giờ.
Thế là cả bọn cười rầm lên!
“Thông báo gì kì mày, tao thấy trên phim người ta thông báo khác mà, nhà tao chưa nấu cơm xong. Chờ ăn cơm xíu đã nha.” – Cu Hùng trong trại ngước lên hai ông phi công trên cây xoài.
“Ừm, ăn nhanh y!”. Cu Ọt trả lời.
Còn cu Ọt cứ “Ù ù”, rung lắc cây xoài liên hồi ra hiệu tàu bay đang trong vùng thời tiết xấu. Cả hai tưởng tượng, tự hiểu nhau nên nhập tâm rất mạnh.
Còn dưới gốc xoài bé Vi múc chè đang nóng ra cái gáo dừa khô, miệng thổi liên tục và nói với bé Hằng:
“Dọn cơm ra cho Ba ăn con. Anh ơi xuống ăn cơm nè.”
“Ờ” – Cu Hùng vừa nói vừa ngồi dậy ra khu bếp đang nóng.
Cu Hùng cầm gáo dừa, lấy cây làm muỗng quậy quậy giả vờ đang ăn ngon lành.
“Bà nấu món gì ngon dzữ?” – Ông chồng hỏi.
“Nấu canh khoai mỡ đó nên nó dẻo nheo” – bé Vi vừa nói vừa mắc cỡ.
Cu Ọt trên cây xoài nhìn xuống pha trò: “Khoai mỡ màu tím mà, khoai bà nấu chả thấy khoai nào mà toàn thấy màu đen bầm dzậy trời”. Cu Cọ và cu Ọt cười sặc sụa.
Mặc kệ hai đứa trên đọt xoài, gia đình nhỏ tưởng tượng đang ăn một món nấu rất ngon, lá dâm bụt đập nhuyễn có độ dẻo trong như canh khoai mỡ. Nồi lá dâm bụt đang nóng, dẻo tưởng tượng thêm món chè kêu ông chồng hãy khoan vội ăn thêm món chè rồi đi đến tàu bay.
Trên đọt cây, thông báo máy bay cứ rơi vào thời tiết xấu là anh phi công giật mấy cái cành xoài rào rào, còn anh tiếp viên ngả người nghiêng qua lại rồi, mặt giống như say tàu xe, thông báo máy bay đã qua Pháp, qua Mỹ, qua Trung Quốc.
Cuối cùng người chồng xin tiền người vợ cho chuyến đi, người vợ móc ra 10 tờ lá dâm bụt làm lộ phí. Trước khi leo cây xoài cu Cọ nhảy xuống lấy một tờ để được đi tàu bay. Còn bé Vi nghĩ ra đi cuốc đất, cấy dậm, đứa con (bé Hằng) ở nhà nấu cơm, quét nha, cho gà ăn… Mọi cảnh đều do sự thống nhất tưởng tượng trong đầu và cả nhóm hoạt động theo. Tất cả những gì chúng được nghe kể lại, xem trên ti vi, quan sát cuộc sống thường nhật và sáng tác ý tưởng theo trí tưởng tượng của chúng vào trò chơi. Một cảm giác thật đối với tụi nhỏ khi hoàn thành việc xây dựng, nấu xong nồi chè thật dẻo, sự đối đáp linh hoạt mỗi vai nghĩ ra vừa tiếu lâm mà cũng chân chất, một sự hư vô cao xa, mai mốt biết đâu chính mình sẽ làm công việc này, công việc kia. Không ai trách móc đừng làm cái này cái nọ, tụi nhỏ đoàn kết chơi với nhau, một góc riêng thỏa thích.
Đêm rằm
Trăng đêm nay sáng quá, sáng rõ mồn một con đường quanh xóm, bóng tre ngã về một phía, gió hè đưa nhẹ làm cho không khí dễ chịu. Đèn nhà bà Bảy hôm nay thắp từ ngoài sân đến sau hè, tiếng cười nói các bà, các cô đang làm bánh ít, bánh nậm, tiếng chày khua giã bột, tiếng nói rôm rả bà con, hàng xóm trong bầu không khí vui vẻ.
Ngay buổi chiều, sau khi chơi xong cu Ọt chạy về nhà lo nấu cơm giúp mẹ sớm. Mọi việc nhà mẹ dặn, cu cậu hoàn thành sớm so dự định. Cu Ọt chọn một bộ đồ đẹp nhất! Cái áo màu xanh nhạt với chiếc quần nên trắng ghi chữ Nha Trang kiểu cách màu đỏ, cùng với hình họa cơn sóng, màu xanh rì lượn ngang chiếc quần , đầu gội xà phòng bạc hà thơm lựng. Trong lòng của luôn thấp thỏm cho một buổi tối hoành tráng hôm nay vì bọn nhỏ đã lên kế hoạch từ chiều sau khi kết thúc. Mọi việc ăn uống, rửa chén, cu Ọt làm rất nhanh, nhà không có chị em gái, lại có một mình nên cu Ọt được mẹ chỉ việc từ nhỏ để mẹ đỡ vất vả những việc lặt vặt.
Đúng bảy giờ đúng. Tiếng thời sự vang lên, là cu Ọt băng qua cái hàng rào dâm bụt. Cu Ọt đứng ngoài cửa sổ phòng cu Cọ kêu í ới:
“Cọ! Cọ! Ra nhanh mày. Mấy đứa tới rồi! Mày đưa cho tao mấy cây đèn cầy đi.”.
Cu Cọ đang ăn cơm, cầm tô cơm vừa ăn vừa nói:
“Ra trước đi, tao ăn gần xong rồi, ra liền giờ á”. Nói xong cu Cọ lấy trong túi thò tay ra cửa sổ đưa ba cây đèn cầy cho Cu Ọt.
Cu Ọt phóng vèo ra sau hè đến gốc xoài lâu năm, không một chút sợ sệt. Vì thường ngày cu Ọt rất sợ Ma. Không biết sợ từ khi nào và chưa một lần nào thấy, nhưng mỗi khi đi mình chỗ tối là cu Ọt nhỏm hết da gà, tưởng tượng có người theo sau lưng mình. Mỗi lần băng qua chỗ nào tối là chạy thụt mạng hướng tới điểm sáng. Mà không những cu Ọt sợ Ma mà cu Hùng, cu Cọ cũng chạy như “ma đuổi”. Nhưng hôm nay trăng rất sáng, cu Ọt nhoẻn miệng cười và tự tin vô cùng, một phần nghĩ tới trò chơi đêm nay, những suy nghĩ bay bổng giữa thiên nhiên tươi đẹp ban tặng nên quên mất cái thói quen đi trong tối của mình.
Đúng lúc ấy, cu Ọt đang lúi húi cắm đèn cầy thắp nến, bé Vi đứng lặng thinh đi rón rén.
“Hù!”Cu Ọt giật mình la lên “A! Ma” miệng mếm máo: “Tao dzìa méc má tao giờ! Chơi mà chơi hù, đứng tim chết sao con khùng!”.
Bé Vi cười: “Con trai gì má nhát cáy! Haha”. Chợt cu Ọt nhận ra mùi hương dầu bồ kết sunsilk sau làn tóc dài. “Thường ngày bé Vi giống con trai, hôm nay cũng bày đặt đĩ ngựa (mặc diện) nhỉ” – Cu Ọt nghĩ thầm. Khi nến được thắp lên thì bé Hằng và cu Hùng tới. Dưới ánh trăng sáng tỏ hôm nay ai cũng mặc đẹp cả. Cu Cọ chải tóc dựng lên nhìn láng mướt. Cu Hùng luôn cười chắc vì đang khoác cái bộ đồ mới tinh chưa bao giờ cu Ọt thấy cả. Còn bé Hằng với chiếc nơ màu hồng xinh xắn trên mái tóc bím rít. Ai cũng thơm phức đủ loại mùi hương từ dầu gội. Cả bọn ai cũng mắc cỡ, chắc vì cái bộ đồ mới chưa quen, rồi thay đổi cách kiểu dáng mà tụi nhỏ nghĩ “đàng hoàng, lớn” so với các bạn. Tụi nhỏ dưới ánh nến tỏa ra trong trại, phía ngoài là trăng, thấy rõ xa xa dãy núi trập trùng vùng quê, tiếng ếch kêu, tiếng trẻ con đang khóc phá trong đêm, tiếng chó sủa, tiếng gió, tiếng xe đạp tiếng người lớn nói chuyện. Cả năm đứa nằm ngữa dưới cái nền được trải dưới chiếc lá trên lớp rơm rất mát và êm nhìn lên bầu trời cao vút lắng nghe cái đẹp tuyệt diệu vùng quê yên bình này. Cu Cọ kể chuyện thời sự chuyện người ngoài hành tinh, rồi chị Hằng, không biết nó xạo không nhưng bọn nhỏ rất tập trung. Rồi tưởng tượng sau này lớn sẽ làm cái gì, thích điều gì. Có những lúc bọn nhỏ đánh lộn vì phân bại sự thắng thua, sự giận hờn của tuổi thơ. Nhưng giờ đây chúng được chung tiếng nói, được tự do mơ ước, tự do ý kiến của mình.
Và rồi, khi chán chủ đề nào đó, cu Hùng sẽ ngồi dậy thổi tắt ngọn nến kể chuyện Ma. Tuy sợ, cộng theo tưởng tượng mạnh mẽ, nhưng tụi nhỏ tò mò ngồi nghe rồi hỏi tình tiết trong câu chuyện do cu Hùng kể:
“Hôm bữa tao dậy đi tiểu nữa đêm, tự dưng nhìn trên bầu trời có cục gì như cục máu lửa, bay trên không trung ghê lắm”.
Cả bọn xúm lại hỏi: “Thiệt hả?” Đứa thì nhăn mặt, đứa thì không tin. Không có đứa nào ngồi xa ra nhau nữa. Tụi nhỏ ngồi sát nhau, nghiêng đầu, lắng nghe từng chi tiết cu Hùng nói. Mặt đứa nào cũng căng thẳng không biết tối này về nhà như thế nào.
…
Trăng lên cao, tụi nhỏ không chơi nữa. Cu Cọ với cu Ọt đi với nhau về, còn hai cô gái đi với nhau qua cái bụi tre to đùng trước nhà. Tới ngã ba cả hai chạy một mạch vào nhà không ngoảnh mặt. Chỉ duy nhất cu Hùng ung dung đi về nhà và cười thầm vì kể chuyện không có thật với mấy đứa bạn.
Với bọn chúng tối nay lại là một kỉ niệm đẹp trong lòng, có đứa thì trằn trọc hoài vì cứ liên tưởng câu chuyện cu Hùng kể. Nhưng trời càng về khuya những suy nghĩ lang man, viễn tưởng cũng nhường cho giấc ngủ ngon lành giỗ dành những đứa trẻ đã mệt mỏi cả ngày hôm nay làm trại. Tụi nhỏ sẽ tìm ra những trò chơi khác trong ngày hè này trước khi vào năm học mới. Tiếng “đùng đùng đùng, cắc đùng đùng” đang đến gần. Lòng bọn chúng lại thấp thỏm theo tiếng trống trong mơ!
Sài Gòn, ngày 28/08/2016
Leonard Huynh,
Leave a Comment